Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đừng Cố Gắng Chạy Trốn Vì Đó Là Định Mệnh


Phan_4

- Ngay cả lúc ngủ mà cậu cũng sợ hãi đến như vậy sao?

- Tôi và cậu biết nhau chưa bao lâu. Ấn tưởng của về nhau cũng chẳng tốt đẹp gì nhưng hình như… hình như… tôi… tôi đã phải lòng cậu rồi. Tôi biết nói ra điều này rất vô lí. Nhưng tôi thật sự muốn che trở cho cậu.

- Ngay từ cái hôm đầu tiên gặp cậu ở sông Hàn tôi đã để ý cậu.

- Trước giờ tôi không tin trên đời này có tình yêu sét đánh nên có lẽ vì vậy mà tôi bị trời phạt. Để tôi gặp phải cậu, tình yêu sét đánh của tôi.

Trường Chun Ja

Giờ ăn trưa

Shin, Soo Bin, Ji Hoo, Hee Mi, Anna, Mita đang ngồi chung một bàn nhưng không khí có vẻ không sôi nổi lắm.

- Hôm nay Rain không đi học sao? – Soo Bin.

- Ừ - Anna trả lời uể oải.

- Rain bệnh à? – Soo Bin

- Haizzz!!! Từ hôm qua tới giờ cậu ấy không về nhà. Điện thoại và xe đều không mang theo – Mita

- Cái gì? Từ hôm qua tới giờ cậu ta không về nhà sao? – Shin đột nhiên đứng dậy quát to làm cả bàn, mà không, cả canteen giật mình và bao nhiêu con mắt đều nhìn về Shin.

- Sao cậu lại phản ứng như vậy? – Ji Hoo ngơ ngác

- Tớ… ờ thì… tại vì tớ thấy con gái mà đi qua đêm như vậy không được hay cho lắm – Shin bối rối.

- Cậu ta “không được hay cho lắm” thì liên quan gì tới cậu? – Hee Mi có vẻ bực bội.

- Chúng ta là bạn học của nhau mà… phải quan tâm nhau chứ - Shin ấp úng.

- Tớ cũng là bạn học của cậu nè mà cậu có quan tâm gì tớ đâu – Hee Mi giận dỗi.

- Cậu đang ở ngay đây có đi đâu đâu tớ quan tâm làm gì?

- Thế nếu tớ đi cậu có lo lắng cho tớ như vậy không?

- Tớ… cậu đi thử đi thì sẽ biết – Shin cáu rồi bỏ đi.

- Cái gì thế này? Thái độ của cậu ấy như vậy là sao? – Hee Mi nghĩ thầm.

Sân thượng

- Bực mình quá! Cái gì mà trước mặt Raindy đừng nhắc tới ba mẹ?

- Soo Bin và Raindy là anh em mà lại bằng tuổi nhau. Sinh đôi sao? Trông họ đâu có vẻ gì là anh em sinh đôi. Là anh em sao không ở chung một nhà nhỉ?

- Nhắc đến nhà lại thêm bực! Làm cái trò gì mà cả đêm không về cơ chứ? Đã vậy còn không thèm mang điện thoại theo để liên lạc nữa.

Shin làm ột chuỗi “liên hoàn cằn nhằn”. Lại còn kèm theo những động tác khua tay múa chân nữa. May là đây là sân thượng không có người chứ nếu là giữa đường người ta đã “nhặt” cậu ta đem nhốt vô căn phòng có bốn bức tường bằng nệm rồi (phòng nhốt người điên)

- Mà xe để ở nhà thì… - Shin đang nói dở câu thì chợt nhớ ra một chuyện gì đó và rồi nửa câu nói còn lại kia bị trôi vào quên lãng (mình cũng không biết nửa câu đó là gì đâu, ai muốn biết thì hỏi Shin ấy nha!)

- Phải rồi! Xe! Xe! – Shin nhảy cẫng lên như trúng số (điên tập hai)

Min Won bê một tô cháo nghi ngút khói và thơm nức vào phòng.

- Này! Tôi biết là cậu đã dậy rồi. Đừng có nằm lì ở đó! Dậy ăn cháo đi cho nóng.

Raindy ngồi dậy nhìn tô cháo đầy ngao ngán rồi nhìn người đang bưng tô cháo bằng ánh mắt sắc ghê người.

- Cậu… cậu biết tôi là ai ko? – Min Won ấp úng cười trừ.

- Trí nhớ tôi không tốt nhưng tôi lại là đứa thù dai đấy – Raindy nghiến răng.

- Ra là cậu vẫn nhớ tôi là ai à? – Min Won đặt tô cháo xuống bàn rồi lúng túng xoa đầu.

- Ăn cháo đi này! – Min Won đánh trống lảng.

- Không bỏ độc vào đấy chứ?

- Tôi mà muốn giết cậu thì đã ra tay lúc cậu đang ngủ chứ việc gì phải mất công nấu cháo cho cậu rồi bỏ độc vào?

- Cháo này cậu nấu à?

- Không… cô giúp việc nhà tôi nấu. À, còn chuyện này nữa, hôm qua người thay đồ cho cậu là cô giúp việc chứ không phải tôi đâu – Min Won thú nhận.

- Tôi biết – Raindy vừa nói vừa bước xuống giường đến ngồi bên chiếc bàn duy nhất trong phòng.

- Sao cậu biết?

- Cậu không có cái gan đó đâu.

- Cái gì? Ma Vương tôi mà không có gan sao?

Mặc kệ Min Won đang làm ồn, Raindy múc một thìa cháo rồi bỏ vào miệng.

- Này! Cậu ăn kiểu đó à! Biết nóng không hả? – Min Won lớn tiếng rồi đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh Raindy, giựt lấy cái thìa trên tay cô, khuấy khuấy tô cháo. Múc lên một thìa không quá đầy, thổi cẩn thận.

- A đi! – Min Won nói.

- Cậu điên à?

- Làm theo lời tôi nói đi! – Min Won nói bằng giọng tha thiết mắt long lanh.

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mê hoặc lòng người, Raindy chợt làm theo lời Min Won mà không hiểu tại sao bản thân lại chợt yếu đuối như vậy. Hai má cô đỏ ửng trông đáng yêu chết được.

- Thế nào? Ngon không? – Min Won háo hức.

- Ăn được! Không chết.

- Tôi đã mất gần hai tiếng loay hoay mà chỉ “ăn được, không chết” thôi à? – Min Won phụng phịu.

- Không phải nói là cô giúp việc nấu sao?

- Tôi… là tôi nấu cho cậu đó – Min Won lí nhí. Gương mặt trắng không tì viết chuyển sang đỏ bừng.

Bất chợt Raindy bật cười (hiếm còn hơn mưa sao băng nữa)

- Cậu cười đẹp lắm! Dù nụ cười thoáng có nét buồn nhưng nó rất đẹp. Hãy cứ cười như vậy nhé! Vì nụ cười của cậu là niềm hạnh phúc của tớ đấy – Min Won chỉ nghĩ thấm chứ không nói với Raindy.

Chap 5 nè ^^

Mita và Anna đi học về thì đã thấy Raindy đang ngồi trên ghế sofa tay cầm điếu thuốc. Hai mắt nhắm nghiền. Trong không gian vang lên giai điệu du dương của bản nhạc hòa tấu Melancholy của S.E.N.S. Giai điệu thật dịu dàng, buồn bã nhưng nghe rất bình yên.

Anna đến ngồi cạnh Raindy, gục đầu vào vai cô. Raindy không hề giật mình hay mở mắt ra. Cô thừa biết là Anna. Cô nhận ra Anna vì mùi hương của Anna rất dễ nhận. Như mùi hoa nhài nhưng dịu hơn, thoang thoảng nhưng làm người ta nhớ rất lâu.

- Cậu là tớ lo quá! – Anna thủ thỉ.

- Chẳng phải tớ đã về rồi sao? – Raindy nói bằng giọng dịu dàng. Đôi mắt vẫn nhắm. Đưa điếu thuốc lên miệng rít một hơi thật sâu. Đôi môi hoàn mỹ hé mở nhả khói ra.

- Hôm nay chúng ta ra ngoài chơi rồi ăn tối ở ngoài luôn nhé! – Mita cố gắng làm không khí vui lên.

- Tuyệt quá! Được không Rain? – Anna níu cánh tay Raindy lay nhẹ. Giọng nói nũng nịu. Hai mắt long lanh (xinh khỏi chê)

- Ừ, hai cậu muốn đi đâu – Đôi mắt mệt mỏi của Raindy cuối cùng cũng mở ra nhìn Anna mà Mita thật hiền.

- Tớ muốn đi bar, muốn đi ăn thịt bò Hàn Quốc, muốn dạo sông Hàn – Mita hào hứng.

- Còn tớ muốn ăn kem, muốn đi hát – Anna cũng vui vẻ nói.

Raindy nhìn vô đồng hồ trên tay mình. Đã 5:15PM rồi.

- Các cậu chuẩn bị đi! Sáu giờ chúng ta sẽ xuất phát! Đi ăn thịt bò Hàn Quốc rồi đi hát, sau đó sẽ ghé qua bar chơi, xong rồi đến quán cafe ở sông Hàn ăn kem và ngắm cảnh khuya – Raindy đã sắp xếp để tất cả mong muốn của Anna và Mita được thực hiện không xót cái nào. Có lẽ mỗi nơi chỉ chơi được một chút, nhưng Raindy muốn hai người bạn mình được vui vẻ.

- Vậy còn cậu? Cậu muốn đi đâu? – Anna nhìn Raindy bằng đôi mắt mong đợi.

- Tớ muốn đi đến những nơi mà các cậu muốn đi – Raindy xoa đầu Anna.

- Cậu tuyệt quá! – Mita cũng đến ngồi cạnh Raindy rồi cả Mita và Anna cùng hôn lên má cô bạn tuyện vời của mình, sau đó hai cô nàng hớn hở chạy lên phòng để chuẩn bị đi chơi.

30 phút sau

Anna và Mita đi từ trên lầu xuống. Raindy nhìn hai cô bạn của mình. Dù mặt không biến sắc nhưng trong lòng hơi hoang mang.

- Hai nhỏ tiểu yêu này lại bày ra cái trò gì nữa đây – Raindy nghĩ thầm.

Mita và Anna đang mặc hai bộ đồ giống hệt nhau và giống hệt bộ đồ Raindy đang mặc. Chuyện là hai cô nàng này thích mua đồ giống y chang Raindy nhưng không bao giờ mặc mà chỉ để trong tủ. Hôm nay không hiểu sao lại trái gió trở trời hai nàng lại diện hai bộ cánh y hệt Raindy.

Quần jean bó màu đen. Áo khoác da đen mặc bên ngoài áo ba lỗ xám. Mang boss da đen và bao tay nửa ngón.

Mita và Anna cười tươi như hoa đến đứng trước mặt Raindy.

- Phiên bản Raindy một – Anna cười tươi rồi đưa tay lên đầu chào như kiểu quân đội.

- Phiên bản Raindy hai – Mita cũng nói và làm như Anna, mặt cũng hớn hở không kém.

- Cậu thấy hai bọn tớ thế nào? Giống chứ? – Anna hỏi ríu rít.

- Ừ, hai cậu nhìn giống nhau lắm!

- Chứ không giống cậu sao? – Mita hỏi.

- À… tớ đâu có định mặc bộ này đi chơi tối nay.

- Cái gì? – Mita và Anna đồng thanh.

Nhà hàng Ganggang sullai

Người ta thấy ba cô gái đẹp lạ thường và ăn mặc giống hệt nhau bước ra từ chiếc Koenigsegg Trevita 2010.

- Đó có phải là siêu xe Koenigsegg Trevita 2010 không? – Người đi đường 1.

- Nghe nói là 1 trong 10 siêu xe mắc nhất thế giới đó – Người đi đường 2.

- Thật đáng người mộ - Người đi đường 3.

- Ước gì được một lần cầm lái chiếc xe ấy – Người đi đường 4.

- Sao lại chọn nhà hàng này? – Anna hỏi Raindy.

- Lúc nãy khi các cậu lên lầu tớ tranh thủ lướt web tìm. Thấy quảng cáo rằng nhà hàng này có món thịt bò nướng tẩm gia vị rất ngon nên đến.

- Cậu đã tìm hiểu rồi à? – Mita nói, giọng cảm động. Cô cảm động vì cô chỉ nói muốn ăn thịt bò Hàn Quốc mà Raindy lại mất công lên mạng xem nhà hàng nào ngon. Cô thấy vui vì Raindy luôn chú ý những lời cô và Anna nói.

- Ừ, phải tìm nơi thật ngon để ăn chứ. Vào thôi!

*********

- Woa! Ngon quá! – Anna vui ra mặt. Đôi mắt trầm tím sáng ngời vẻ thích thú.

- Ngon thì ăn nhiều một chút! – Raindy nói.

- Phải rồi, hôm qua ông ngoại gọi đó Rain – Mita nói nhưng mắt thì đang chăm chú nhìn những miếng thịt bò nướng đang xèo xèo bốc khói.

- Ông nói gì?

- Ông hỏi cậu có thích bộ siêu xe ông gửi cho cậu không? Hỏi chuyện trường học và hỏi xem cậu đã để ý anh chàng nào chưa.

- Thật hết biết! Ông lúc nào cũng vậy – Raindy thở dài.

- Tớ nói vs ông cậu thì chưa có nhưng Anna thì có rồi – Mita nói rồi nhìn Anna cười khúc khích.

- Tớ làm gì có? – Anna nói bằng giọng nũng nịu, hai má bắt đầu chuyển từ trắng sang hồng và dự báo có thể chuyển từ hồng sang đỏ.

- Thế Ji Hoo là cái gì? – Mita bắt bẻ.

- Bọn tớ chỉ là bạn thôi mà – Vẫn giọng nói trong trẻo như con nít, hai má đang tiếp tục công trình đổi màu.

- Thật chỉ là bạn à? Vậy nhường Ji Hoo cho tớ nhé! Mặt baby, cười dễ thương. Chết mất – Mita làm bộ mơ màng, mắt long lanh. Anna dính chiêu ngay lập tức.

- Không được! – Anna nhanh nhẩu nói.

Mita và Raindy bật cười thành tiếng. Lúc này Anna mới biết mình bị mắc lừa.

- Cậu đáng ghét thật đấy! – Anna nói nhưng không có vẻ gì đang giận cả. Chỉ là trách yêu cô bạn thân mà thôi.

- Dù sao, bạn trai tớ cũng sẽ qua kiểm duyệt của hai cậu – Anna nói chắc nịch, nhìn hai người bạn bằng ánh mắt ấm áp.

- Vậy thì rủ đi chơi chung luôn đi! – Raindy nói.

- Thật sao? – Anna hét lên sung sướng (thiếu điều chưa nhảy lên thôi)

Mita nhìn Raindy bằng đôi mắt cảm phục! Cô hiểu người bạn của mình đang rất lo cho Anna. Cô nhìn thấy sự yêu thương và ấm áp mà Raindy dành cho cô và Anna.

- Mà hai cậu không định về thăm nhà à? – Raindy hỏi.

- Cậu nhắc tớ mới nhớ đó. Về Hàn Quốc cũng lâu rồi mà chưa về nhà thăm ba mẹ.

- Ngày mai là chủ nhật, các cậu ghé thăm gia đình đi! – Raindy nói.

- Thế còn cậu? –Mita và Anna đồng thanh hỏi.

- Tớ sẽ đi gặp mẹ Un Song.

Anna và Ji Hoo đang nắm tay đi dạo bên sông Hàn. Mita và Raindy đã tránh đi để cặp đôi này có khung trời riêng.

Cả hai đều im lặng. Thỉnh thoảng Ji Hoo lại siết chặt thêm cái nắm tay vốn đã rất chặt. Và mỗi lần như vậy Anna lại khẽ mỉm cười thật hiền.

- Này! Hai đứa kia! – Một giọng nam khàn khàn cất lên.

Ji Hoo đẩy Anna nép ra phía sau mình. Hai tay dang ra che chở. Dù chưa biết là chuyện gì nhưng Ji Hoo có linh cảm không tốt.

Trước mặt là hơn 10 thằng con trai vai u thịt bắp. Thằng vừa cất tiếng gọi có vẻ như là thằng đầu đàn. Hắn có gương mặt to bè, để tóc bờm ngựa (đã xấu còn đóng vai ác)

- Mày! – Hắn chỉ vô Ji Hoo.

Ji Hoo nghênh mặt lên vẻ thách thức.

- Tao chỉ muốn con nhỏ phía sau mày, còn mày biến đi!

- Đừng có đùa! – Ji Hoo gằn giọng (không ngờ chàng Ji Hoo trẻ con của chúng ta lại có lúc trở nên dữ dằn như vậy)

- Tao không đùa. Tao không có hứng với mày, để lại con bé đó rồi biến đi! – Thằng đầu đàn nói như ra lệnh.

- Nếu không? – Ji Hoo hỏi nhát gừng.

- Nếu không à? Tụi mày, lên! – Thằng đầu đàn ra lệnh cho hơn chục thằng đệ phía sau.

Không chút do dự, chúng nó nhảy bổ về phía Ji Hoo. Ji Hoo cũng đâu có vừa. Chân đá, tay đấm. Những cú đòn của Ji Hoo chính xác đến hoàn hảo.

Vì lo đánh mấy thằng lâu la, Ji Hoo không để ý đến thằng đầu đàn đang tiến đến chỗ Anna.

Anna lùi một bước thì hắn tiến một bước. Gương mặt xấu xí của hắn không giấu diếm sự thích thú khi thấy gương mặt sợ hãi không còn giọt máu của Anna.

Chân Anna không còn chút sức lực, cổ họng khô khốc đến nỗi không thể hét lên. Cô ngã xuống đất.

Hắn thấy vậy thì càng thích thú. Chậm rãi tiến lại phía Anna, như một con mãnh thú tiến lại gần con mồi không có khả năng chống cự của nó.

Anna sợ hãi. Cô nhận ra tay mình đang đặt trên một vật gì đó lạnh ngắt và rất cứng.

Không chút do dự. Cô cầm vật đó nên ném thẳng về phía thằng đầu đàn. Cú ném chính xác đến kinh ngạc. Hắn lùi lại phía sau, hai tay ôm đầu. Cái mùi tanh của máu đang chảy từ trên đầu xuống sộc vào mũi làm hắn nổi điên lên. Hắn rút con dao bấm từ trong túi quần ra. Hai mắt nhìn Anna đầy phẫn nộ.

- Con khốn, mày dám ném đá vào đầu tao à? – Hắn cầm con dao lăm lăm trên tay. Lao về phía Anna.

- Không! Anna – Ji Hoo hét lên rồi lao như bay về phía Anna. Ở khoảng cách này, nếu Ji Hoo ra đòn rất có thể sẽ trúng cả Anna nữa.

Không chần chừ do dự gì. Ji Hoo lao tới ôm Anna, lấy thân mình che chắn cho cô khỏi lưỡi dao sắc lạnh.

Cứ tưởng sẽ rất đau nhưng Ji Hoo lại chẳng cảm thấy gì. Quay lại nhìn thì thấy thằng đầu đàn đang nằm bất động dưới đất. Người đang đứng nhìn hắn bằng đôi mắt giận dữ chính là Raindy.

May mà Raindy đến kịp! Từ phía sau, cô tặng cho hắn một cú đá xoáy cực mạnh vào cổ. Hắn bất tỉnh ngay lập tức.

- Cút ngay trước khi tao giết tụi mày – Raindy nghiến răng. Giọng nói lạnh buốt sống lưng cùng đôi mắt của quỷ hút màu làm đám lâu la kia sợ hãi vội vã bỏ chạy, không quên vác theo thằng đại ca của tụi nó.

Ji Hoo ôm ghì lấy Anna như để chấn an cô. Cứ nghĩ Anna sẽ khóc thút thít trên vai mình nhưng phản ứng của Anna thật sự làm Ji Hoo ngỡ ngàng. Nói đúng hơn là giật mình.

- Aaaaaaa! Tránh xa tôi ra! – Cô đấy Ji Hoo ra, hai tay ôm đầu. Đôi mắt hoang dại đầy sợ hãi.

Raindy và Mita lao đến ôm lấy Anna.

Cảm nhận được mùi hương và hơi ấm quen thuộc của hai người bạn thân. Anna có phần bình tĩnh hơn.

- Rain à… tớ… tớ - Anna nấc lên rồi ngất đi trong vòng tay hai người bạn mình.

Raindy đang ở trên phòng canh chừng cho Anna ngủ. Mita và Ji Hoo đang ngồi dưới phòng khách.

Bầu không khí im lặng bao trùm lên hai người. Từ lúc đưa Anna về đến giờ, Ji Hoo không nói tiếng nào. Gương mặt đáng yêu như trẻ con đang biểu hiện sự lo lắng tột cùng.

Cậu ngồi trên ghế sofa, hai tay tì lên đầu gối. Mắt nhìn chăm chăm xuống nền nhà.

- Chắc cậu lo cho Anna lắm – Mita quyết định phá tan bầu không khí im lặng đáng sợ này.

- Tớ… tớ không thể bảo vệ cho cậu ấy – Giọng nói của Ji Hoo run run như sắp khóc.

- Không phải như vậy đâu! – Mita an ủi.

- Cậu đừng an ủi tớ. Khi đó tớ thật sự rất sợ. Nếu lưỡi dao đó trúng vào cậu ấy. Nếu cậu ấy bị gì, tớ sẽ không sống nổi – Ji Hoo vẫn nhìn chăm chăm xuống nên nhà.

- Nhưng chẳng phải cậu đã ở đó sao? Cậu đã không do dự gì mà lấy thân mình che chắn cho Anna. Hành động của cậu còn hơn cả một sự bảo vệ. Cậu đã sẵn sàng hi sinh vì Anna.

- Như vậy thì có ích gì chứ. Anna đã rất sợ hãi. Tớ… tớ đã để cậu ấy phải sợ hãi – Giọng nói Ji Hoo rất trầm. Cậu đang dằn vặt mình.

- Không phải vì chuyện đó. Anna phản ứng như vậy… không phải vì chuyện tối nay – Mita nói một cách khó nhọc.

- Cậu nói vậy là sao? – Ji Hoo thôi nhìn xuống cái sàn nhà vô tri vô giác. Cậu đưa đôi mắt buồn bã nhìn Mita. Mita bây giờ đang khó xử ra mặt. Không biết có nên kể chuyện của Anna cho Ji Hoo nghe không. Cô sợ nếu Ji Hoo biết được sự thật sẽ không chấp nhận Anna. Nhưng nếu không nói ra, cô sợ một ngày nào đó Ji Hoo biết được sẽ nghĩ cô và Raindy đang lợi dụng cậu.

- Chuyện xảy ra năm ngoái. Khi chúng tôi còn ở Mỹ - Sau một hồi im lặng, Mita quyết định sẽ nói cho Ji Hoo biết.

- Anna là một cô gái rất có sức hấp dẫn nên có rất nhiều chàng trai theo đuổi. Trong số đó, có một người mà Anna rất có thiện cảm. Cậu ta là đội trưởng đội bóng rổ của trường nên có rất nhiều cô gái đeo bám. Trong số những người thích cậu ta có một nữ sinh tên là Jessica.

- Vì ghen tức nên cô ta đã thuê người bắt cóc Anna – Sống mũi Mita cay xè. Đôi mắt nóng ran.

- Khi chúng tôi tìm được Anna trong một nhà kho bỏ hoang. Trên người cậu ấy không còn một mảnh vải che thân… lũ… khốn đó đã… làm hại cậu ấy… - Giọng Mita lạc đi.

- Chúng tôi đưa cậu ấy vào bệnh viện… và suốt một tuần… cậu ấy gần như mất hết nhận thức. Cậu ấy cứ ngồi trên giường… đôi mắt hoang dại… sợ hãi… miệng lẩm bẩm những lời van xin…

Mita im lặng một lúc để giọng nói trở lại bình thường.

- Rồi một ngày, khi chúng tôi đến, cậu ấy đang vui vẻ ngồi bên cửa sổ của phòng bệnh. Nhìn thấy tôi và Rain, Anna mừng rỡ như một đứa trẻ được mẹ cho quà.

- Hai cậu đến rồi à? Tớ tưởng hai cậu bỏ tớ ở đây luôn rồi chứ. Nào, bây giờ nói tớ nghe! Sao tớ lại ở trong bệnh viện thế này? Tớ chẳng nhớ sao mình lại ở đây nữa.

- Có lẽ để tự bảo vệ bản thân mà thần kinh Anna loại trừ cái kí ức khủng khiếp ấy ra khỏi trí nhớ cậu ấy. Nhưng thỉnh thoảng khi ngủ, cậu ấy vẫn nằm mơ thấy cơn ác mộng đó. Dù sao nó vẫn là nỗi ám ảnh trong cậu ấy.

- Aaaaaaaaa!!!! – Tiếng hét của Anna làm Ji Hoo giật mình. Còn Mita thì đã quá quen với chuyện này.

Ji Hoo đứng bật dậy toan chạy lên phòng Anna thì bị Mita ngăn lại.

- Cậu đừng lên! Đã có Rain rồi. Bây giờ cậu lên chỉ càng làm mọi chuyện tệ hơn. Tôi và Rain quyết định quay về Hàn Quốc với hi vọng Anna sẽ khá hơn nhưng xem ra mọi chuyện không khả quan cho lắm.

- Bây giờ thì cậu biết toàn bộ câu chuyện rồi đấy. Nếu cậu không thể chấp nhận Anna, tôi cũng có thể hiểu được điều đó – Mita nói một cách chân thành.

- Lũ chó đó đang ở đâu? – Ji Hoo nói bằng giọng giận dữ.

- Sau chuyện đó bọn chúng đã bỏ trốn, không tìm ra tung tích gì của bọn chúng – Mita nói, giọng nói căm phẫn.

Trong một con hẻm tối vang tên những tiếng động chói tai.

- Chát! Chát!.....

Những tiếng bạt tai vang lên liên tục. Một người đang mạnh tay tát đám du côn ban nãy chặn đường Ji Hoo và Anna.

- Thằng Sói đâu? – Người đó hỏi, giọng nói độc ác và có sức tàn phá lòng người đến đáng sợ. (Sói chính là thằng đầu đàn ban nãy)

- Dạ… anh Sói bị gãy cổ… đang nằm trong bệnh viện… - Thằng đứng gần người đó nhất lắp bắp thưa.

- Lũ ăn hại! – Người đó đạp thẳng vào bụng thằng vừa thưa chuyện mà không chút thương xót.

- Bắt một đứa con gái mà cũng bắt không được – Người đó đến gần thằng vừa bị đạp. Hằn đang lồm cồm bò dạy thì bị nắm tóc giật ngược ra đằng sau.

- Aaaa!!!!!!! – Tiếng gào đau đớn rợn người vang lên. Một con mắt của thằng đó bị người bí ẩn kia dùng ngón tay trỏ đang đeo chiếc móng bạch kim chọc vào. Nó nằm ôm mắt đau đớn.

- Chúng mày nhìn cho rõ. Thất bại một lần nữa thì chúng mày cũng sẽ như thế này.

Đám du côn vai u thịt bắt, nhìn hung tợn là thế mà bây giờ đứng run sợ. Mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm người.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .